Tiểu sử của ông Lenin
Vladimir Ilyich Lenin, tên thật là Vladimir Ilyich Ulyanov, là một trong những nhân vật vĩ đại nhất của thế kỷ 20 và là người đặt nền móng cho sự ra đời của Liên bang Xô Viết. Lenin không chỉ là một nhà cách mạng kiệt xuất mà còn là người khai sinh ra chủ nghĩa Lenin, đóng vai trò quan trọng trong việc định hình tư tưởng và con đường cách mạng xã hội chủ nghĩa trên toàn thế giới.
Tiểu sử của Lenin
Vladimir Ilyich Lenin (tên khai sinh: Vladimir Ilyich Ulyanov; 22 tháng 4 năm 1870 – 21 tháng 1 năm 1924) là một nhà cách mạng, chính trị gia và lý luận chính trị người Nga, người đã đóng vai trò then chốt trong việc thành lập và lãnh đạo nước Nga Xô Viết từ năm 1917 đến năm 1924, và sau đó là Liên bang Xô Viết từ năm 1922 đến năm 1924.
Dưới sự lãnh đạo của Lenin, nước Nga đã chuyển hóa thành một nhà nước đơn đảng theo chủ nghĩa Marx-Lenin, do Đảng Cộng sản Liên Xô chi phối. Học thuyết Marxist mà ông phát triển và tiếp thu được gọi là chủ nghĩa Lenin.
Sinh ra trong một gia đình thượng trung lưu ở Simbirsk, Lenin bắt đầu hướng đến tư tưởng cách mạng xã hội chủ nghĩa sau cái chết của người anh trai vào năm 1887. Sau khi bị đuổi học tại Đại học Hoàng gia Kazan vì tham gia biểu tình chống lại chế độ Sa hoàng, ông dành những năm sau đó để học tập và hành nghề trợ lý luật sư.
Năm 1893, Lenin chuyển đến Sankt-Peterburg và trở thành một nhà hoạt động chính trị Marxist quan trọng. Năm 1897, ông bị bắt giữ vì tội danh xúi giục nổi loạn và bị đày đến Siberia trong ba năm, nơi ông kết hôn với Nadezhda Krupskaya.
Sau thời gian lưu đày, Lenin sang Tây Âu và trở thành một nhà lý luận Marxist có tầm ảnh hưởng trong Đảng Lao động Dân chủ Xã hội Nga (RSDRP). Lenin đóng vai trò quyết định trong sự chia rẽ nội bộ RSDRP năm 1903, khi ông dẫn dắt phái Bolshevik chống lại phái Menshevik của Yuli Martov.
Sau cuộc cách mạng không thành công năm 1905, ông kêu gọi biến Thế chiến thứ nhất thành một cuộc cách mạng vô sản toàn châu Âu để lật đổ chủ nghĩa tư bản và xây dựng chủ nghĩa xã hội. Sau Cách mạng Tháng Hai năm 1917 và sự thành lập của Chính phủ Lâm thời Nga, Lenin trở về quê hương để trực tiếp lãnh đạo Cách mạng Tháng Mười, đưa phái Bolshevik đến thắng lợi.
Tuổi thơ Lenin: 1870–1887
Gia đình của Lenin có dòng máu đa dạng, bao gồm Nga, Đức, Thụy Điển, Do Thái và một chút có thể là Kalmyk. Cha của Lenin, ông Ilya Nikolayevich Ulyanov, xuất thân từ một gia đình vốn là nông nô. Dù không rõ cha của Ilya thuộc dân tộc nào, nhưng mẹ của ông, bà Anna Alexeyevna Smirnova, mang trong mình dòng máu nửa Kalmyk, nửa Nga.
Mặc dù xuất thân từ hoàn cảnh khó khăn, Ilya đã nỗ lực vươn lên và trở thành một nhà vật lý và toán học sau khi học tại Đại học Kazan, rồi giảng dạy tại Viện Quý tộc Penza. Ông kết hôn với Maria Alexandrovna Blank vào khoảng giữa năm 1863. Maria xuất thân từ một gia đình có mẹ là người Đức–Thụy Điển theo đạo Luther và cha là người Nga gốc Do Thái đã cải sang Thiên chúa giáo và hành nghề bác sĩ.
Theo sử gia Petrovsky-Shtern, Lenin có thể không biết về dòng máu Do Thái của mẹ mình, thông tin này chỉ được phát hiện bởi người chị gái Anna sau khi ông qua đời. Một số nguồn khác cho rằng cha của Maria có thể là người Đức di cư sang Nga theo lệnh của Yekaterina Đại đế.
Sau khi kết hôn, Ilya nhận công việc tại Nizhny Novgorod và thăng tiến lên chức Thanh tra các Trường Tiểu học của quận Simbirsk chỉ sau sáu năm. Năm năm sau, ông được bổ nhiệm làm Thanh tra các Trường công cấp tỉnh, giám sát việc khánh thành 450 trường học theo chính sách hiện đại hóa của chính phủ Sa hoàng. Tháng 1 năm 1882, ông được trao tặng Huân chương Thánh Vladimir vì những đóng góp trong lĩnh vực giáo dục và trở thành quý tộc thế tập.
Lenin sinh ngày 22 tháng 4 năm 1870 tại Streletskaya Ulitsa, Simbirsk (nay là Ulyanovsk) và được rửa tội sáu ngày sau đó. Khi còn nhỏ, ông có biệt danh là Volodya, một cách gọi trìu mến của tên Vladimir.
Ông là con thứ ba trong gia đình có tám người con, gồm hai anh chị lớn là Anna (sinh năm 1864) và Aleksandr (sinh năm 1866), cùng ba người em nhỏ hơn là Olga (sinh năm 1871), Dmitry (sinh năm 1874) và Maria (sinh năm 1878). Hai người con còn lại không may qua đời khi còn nhỏ.
Tháng 1 năm 1886, khi Lenin 15 tuổi, cha ông qua đời vì xuất huyết não. Sự kiện này khiến tính cách của Lenin trở nên thất thường và ông từ bỏ niềm tin vào Chúa. Lúc này, anh trai của Lenin là Aleksandr, đang theo học tại Đại học Sankt-Peterburg, bị cuốn vào phong trào chống chế độ quân chủ tuyệt đối của Sa hoàng Aleksandr III.
Aleksandr bắt đầu đọc các tài liệu tả khuynh bị cấm và tổ chức các cuộc biểu tình chống chính quyền. Ông tham gia vào một nhóm cách mạng với kế hoạch ám sát Sa hoàng và trở thành người chế tạo bom.
Kế hoạch bị phát hiện và Aleksandr bị treo cổ vào tháng 5. Mặc dù phải đối mặt với nỗi đau mất cha và anh trai, Lenin vẫn kiên trì học hành, tốt nghiệp với thành tích xuất sắc và được trao huy chương vàng, sau đó ông chọn theo học ngành luật tại Đại học Kazan.
Đại học và tư tưởng chính trị Lenin 1887–1893
Ngay khi bước chân vào Đại học Kazan vào tháng 8 năm 1887, Lenin chuyển đến sống tại một căn hộ gần trường. Tại đây, ông tham gia vào zemlyachestvo, một hội sinh viên đại diện cho thanh niên từ các tỉnh khác nhau, và nhanh chóng được bầu làm đại diện cho các zemlyachestvo của trường.
Lenin tham gia vào cuộc biểu tình tháng 12 phản đối các quy định nghiêm ngặt của chính phủ về việc hạn chế hoạt động của các hội sinh viên. Kết quả, ông bị cảnh sát bắt giữ và cáo buộc là người khởi xướng cuộc biểu tình, dẫn đến việc bị đuổi học và trục xuất về Kokushkino theo lệnh của Bộ trưởng Bộ Nội vụ Nga.
Tháng 9 năm 1889, gia đình Ulyanov chuyển đến sống ở thành phố Samara, nơi Lenin gia nhập hội thảo luận chủ nghĩa xã hội của Alexei P. Sklyarenko. Tại đây, ông nhiệt tình nghiên cứu chủ nghĩa Marx và dịch sang tiếng Nga cuốn “Tuyên ngôn của Đảng Cộng sản” của Karl Marx và Friedrich Engels.
Lenin cũng đọc các tác phẩm của Georgy V. Plekhanov, một nhà Marxist tiên phong người Nga, và đồng tình với quan điểm rằng Nga đang chuyển từ chế độ phong kiến sang tư bản chủ nghĩa. Lenin tin rằng nếu có cuộc cách mạng xã hội chủ nghĩa xảy ra, giai cấp vô sản, hoặc tầng lớp lao động thành thị, sẽ là lực lượng chính thực hiện nó, thay vì giai cấp nông dân như quan điểm của phái Narodnik.
Lenin tiếp tục sống ở Samara, hành nghề trợ lý pháp lý và dành phần lớn thời gian tham gia các cuộc thảo luận chính trị. Ông cũng cố gắng áp dụng chủ nghĩa Marx vào thực tiễn ở Nga, và mặc dù đã viết một bài báo kinh tế về giai cấp nông dân để đăng trên tạp chí Russkaya Mysl, nhưng bài báo này bị từ chối.
Hoạt động cách mạng của Lenin
Hoạt động chính trị và đày ải ở Siberia: 1893–1900
Cuối năm 1893, Lenin chuyển đến sống ở Sankt-Peterburg. Tại đây, ông làm trợ lý luật sư và trở thành thành viên cao cấp của một nhóm cách mạng Marxist tự xưng là những người Dân chủ Xã hội, lấy cảm hứng từ tên của Đảng Dân chủ Xã hội Đức.
Lenin nhanh chóng nổi bật là người am hiểu sâu sắc học thuyết Marxist và khuyến khích thành lập các tổ chức cách mạng bên trong các khu công nghiệp của Nga. Đến cuối năm 1894, Lenin đã dẫn dắt một nhóm công nhân Marxist và phải luôn cẩn trọng vì lo ngại cảnh sát cài gián điệp.
Với hy vọng gắn kết Đảng Dân chủ Xã hội với phong trào Giải phóng Lao động của các émigré Marxist gốc Nga tại Thụy Sĩ, Lenin đích thân sang Tây Âu để gặp gỡ các thành viên cốt cán như Plekhanov và Pavel Axelrod. Ông cũng đến Paris để gặp Paul Lafargue, con rể của Karl Marx, và nghiên cứu về Công xã Paris năm 1871, mà Lenin coi là hình mẫu tiền thân của nhà nước vô sản.
Sau khi dưỡng bệnh ở Thụy Sĩ với sự hỗ trợ tài chính từ mẹ, Lenin đến Berlin, học tại Staatsbibliothek trong sáu tuần và gặp gỡ nhà hoạt động chính trị Marxist người Đức Wilhelm Liebknecht. Trở về Nga, Lenin đi khắp nơi để phân phát các ấn phẩm chính trị bất hợp pháp do ông thu thập khi ở nước ngoài cho các nhóm công nhân.
Bị từ chối đại diện pháp lý, Lenin bác bỏ mọi cáo buộc nhưng vẫn bị giam giữ suốt một năm để chờ xét xử. Trong thời gian này, ông viết cuốn “Sự phát triển của chủ nghĩa tư bản ở Nga”, lập luận rằng chủ nghĩa tư bản công nghiệp đã khiến nông dân di cư lên thành phố, biến họ thành giai cấp vô sản.
Qua lăng kính Marxist, Lenin lý luận rằng sự phát triển này sẽ dẫn đến sự lật đổ chế độ Sa hoàng và sự thành lập nhà nước chuyên chính của nhân dân lao động, mở đường tới chủ nghĩa xã hội.
Tháng 2 năm 1897, Lenin bị kết án ba năm phát lưu ở miền đông Siberia. Ông được phép nán lại Sankt-Peterburg vài ngày để giải quyết công việc và gặp mặt lần cuối Đảng Dân chủ Xã hội, nay đã đổi tên thành Liên đoàn đấu tranh vì sự giải phóng của giai cấp công nhân.
Mẹ, chị và em gái của Lenin đồng hành cùng ông trên hành trình 11 tuần đến Siberia. Tại đây, Lenin sống dưới sự quản thúc của cảnh sát, nhưng vẫn có thể trao đổi thư từ với các nhà cách mạng khác và tiếp tục hoạt động cách mạng.
Tháng 5 năm 1898, Nadya Krupskaya, người bị đày tới Shushenskoye sau khi bị bắt vì tổ chức biểu tình bất hợp pháp, đã kết hôn với Lenin. Trong thời gian ở Siberia, Lenin và vợ đã dịch nhiều tác phẩm về chủ nghĩa xã hội từ tiếng Anh sang tiếng Nga.
Lenin cũng theo dõi sát sao các diễn biến trong phong trào Marxist Đức và viết tác phẩm “Một phản bác của phái Dân chủ Xã hội Nga” để chỉ trích các luận điểm xét lại. Năm 1899, Lenin hoàn thành cuốn “Sự phát triển của chủ nghĩa tư bản ở Nga”, tác phẩm dài nhất của ông đến thời điểm đó, chỉ trích các nhà xã hội chủ nghĩa trọng nông và trình bày sự phát triển của xã hội Nga theo quan điểm Marxist.
München, London, và Genève: 1900–1905
Sau thời gian lưu đày ở Siberia, Lenin chuyển đến Pskov vào đầu năm 1900. Tại đây, ông tập trung vào việc gây quỹ cho tờ báo Iskra (Tia Lửa), cơ quan tuyên truyền mới của Đảng Marxist Nga, hiện đã đổi tên thành Đảng Lao động Dân chủ Xã hội Nga (RSDRP).
Tháng 7 năm 1900, Lenin rời Nga để đến Tây Âu, nơi ông gặp gỡ các nhà Marxist người Nga tại Thụy Sĩ và tham gia hội nghị ở Corsier. Tại đây, họ đồng ý phát hành tờ Iskra tại München, nơi Lenin bắt đầu cư trú từ tháng 9.
Đại hội II RSDRP diễn ra tại London vào tháng 7 năm 1903, nơi đảng chia rẽ thành hai phe do bất đồng giữa Lenin và Yuli Martov. Martov cho rằng các đảng viên nên có quyền tự do thể hiện tư tưởng mà không bị ràng buộc bởi sự lãnh đạo của Đảng, trong khi Lenin nhấn mạnh sự cần thiết của một quyền lực tập trung để chèo lái Đảng.
Sau cuộc họp, tranh cãi giữa hai phe tiếp tục gay gắt. Những người Bolshevik cáo buộc Menshevik là những kẻ cơ hội và thiếu kỷ luật, trong khi Menshevik lên án Lenin là độc tài và chuyên chế.
Phẫn nộ với Menshevik, Lenin từ chức biên tập viên của tờ Iskra và xuất bản bài luận “Một bước tiến, hai bước lùi” vào tháng 5 năm 1904, bày tỏ sự bất mãn của mình. Căng thẳng công việc đã khiến Lenin kiệt sức và ông quyết định nghỉ ngơi bằng cách đi bộ đường dài tại Thụy Sĩ để hồi phục sức khỏe.
Cách mạng tháng hai và những ngày tháng bảy: 1917
Trong những tháng tiếp theo, Lenin nỗ lực tuyên truyền các chính sách của mình, tham gia các cuộc họp của Trung ương Đảng Bolshevik, viết bài cho tờ Pravda, và diễn thuyết tại Petrograd nhằm thu hút sự ủng hộ của công nhân, binh lính, thủy thủ, và nông dân cho sự nghiệp cách mạng.
Tại đây, Lenin viết tác phẩm “Nhà nước và Cách mạng,” trong đó ông trình bày quan điểm về một xã hội hậu cách mạng vô sản và thuyết tiêu biến nhà nước để đạt tới một xã hội cộng sản thuần khiết.
Ông tiếp tục ủng hộ một cuộc khởi nghĩa vũ trang do phái Bolshevik lãnh đạo nhằm lật đổ Chính phủ Lâm thời, nhưng ý tưởng này bị từ chối trong một cuộc họp bí mật của Trung ương Đảng. Lenin sau đó bắt tàu đến Phần Lan, dừng chân tại Helsinki vào ngày 10 tháng 8, nơi ông được hỗ trợ bởi những người ủng hộ Bolshevik.
Cách mạng tháng mười: 1917
Vào tháng 8 năm 1917, khi Lenin đang ẩn náu tại Phần Lan, tổng tư lệnh Quân đội Nga lúc bấy giờ, Lavr G. Kornilov, đã cử binh lính đến Petrograd với mục đích thực hiện một cuộc đảo chính quân sự chống lại Chính phủ Lâm thời.
Trước tình hình này, Thủ tướng Aleksandr F. Kerensky đã phải cầu cứu Xô viết Petrograd, trong đó có những người Bolshevik, và cho phép các nhà cách mạng tổ chức các nhóm Hồng vệ binh để bảo vệ thành phố. Cuộc đảo chính đã tan rã trước khi quân đội đến được Petrograd, nhưng sự kiện này đã tạo điều kiện cho phái Bolshevik tái xuất mạnh mẽ trên chính trường.
Lenin và những người Bolshevik sau đó tham dự Đại hội Xô viết toàn Nga vào hai ngày 26 và 27 tháng 10, công bố chính quyền mới. Phái Menshevik kịch liệt chỉ trích cuộc đảo chính bất hợp pháp này và cảnh báo về nguy cơ bùng phát nội chiến. Lenin và những người Bolshevik hy vọng rằng một làn sóng cách mạng vô sản sẽ nhanh chóng lan rộng khắp châu Âu trong vài tuần hoặc vài tháng tới.
Chính quyền của Lenin
Tổ chức chính phủ Xô viết: 1917–1918
Lo ngại trước mối đe dọa từ quân Đức đối với thủ đô Petrograd, Sovnarkom quyết định dời đô về Moskva vào tháng 3 năm 1918, ban đầu chỉ coi đây là một phương án phòng bị.
Lenin, Trotsky và các lãnh đạo Bolshevik khác chuyển trụ sở đầu não của họ tới Điện Kremli, nơi Lenin sống cùng vợ và em gái trong một căn phòng ở tầng một, ngay cạnh phòng họp của Sovnarkom. Dù không thích Moskva, Lenin hiếm khi rời thành phố trong suốt phần đời còn lại của mình.
Vào tháng 8 năm 1918, Lenin may mắn sống sót sau một vụ ám sát tại Moskva, khi ông bị bắn trọng thương sau một bài phát biểu trước công chúng. Một đảng viên Xã hội chủ nghĩa – cách mạng tên là Fanny Kaplan đã bị bắt giữ và tử hình sau vụ tấn công.
Sự việc này được báo chí Nga lan truyền rộng rãi, làm gia tăng sự ủng hộ của công chúng đối với Lenin và củng cố thêm uy tín của ông. Tháng 9 năm 1918, Lenin lui về Gorki Leninskiye ở ngoại ô Moskva để dưỡng bệnh, tại một khu vực vừa được chính phủ quốc hữu hóa.
Cải cách kinh tế, pháp luật và xã hội: 1917–1918
Vào tháng 4 năm 1918, ngành giao thương được quốc hữu hóa, và nhà nước thiết lập độc quyền đối với hoạt động xuất nhập khẩu. Đến tháng 6 cùng năm, các tiện ích công cộng như đường sắt, ngành kỹ thuật, dệt may, luyện kim và khai thác mỏ cũng được quốc hữu hóa, mặc dù phần lớn chỉ là trên danh nghĩa.
Công cuộc quốc hữu hóa toàn diện chỉ thực sự được thực hiện vào tháng 11 năm 1920, khi các tập đoàn tiểu công nghiệp rơi vào tầm kiểm soát của nhà nước. Những người Cộng sản Tả khuynh và các phe phái trong Đảng Cộng sản, với lập trường tả khuynh tự do cá nhân chủ nghĩa, đã chỉ trích sự suy giảm của nền dân chủ tại Nga.
Cuối năm 1918, nhà Marxist người Séc-Áo Karl Kautsky xuất bản một pamfơlê chỉ trích bản chất phi dân chủ của chính quyền Xô viết Nga, nhưng Lenin đã đáp trả kịch liệt. Nhà Marxist người Đức Rosa Luxemburg cũng đồng tình với nhiều quan điểm của Kautsky. Nhà vô chính phủ người Nga Pyotr A. Kropotkin thậm chí ví cuộc đảo chính Bolshevik như “mồ chôn của Cách mạng Nga.”
Hòa ước Brest-Litovsk: 1917–1918
Vào ngày 3 tháng 3, Hiệp ước Brest-Litovsk chính thức được ký kết. Theo hiệp ước này, Nga phải chấp nhận nhiều điều khoản bất lợi, mất đi 26% dân số của cựu Đế quốc Nga, 37% diện tích đất canh tác, 28% tiềm năng công nghiệp, 26% hệ thống đường sắt, và 3/4 trữ lượng quặng than và sắt vào tay Đức.
Trước tình hình đó, Sovnarkom tập trung nguồn lực vào chiến dịch kích động giai cấp vô sản Đức, cho xuất bản hàng loạt tài liệu phản chiến và chống chính quyền trên lãnh thổ Đức. Chính phủ Đức đáp trả bằng cách trục xuất các nhà ngoại giao Nga.
Mặc dù giành được lợi thế trên mặt trận ngoại giao, Liên minh Trung tâm không thể tránh khỏi thất bại cuối cùng. Vào tháng 11 năm 1918, Hoàng đế Đức Wilhelm II thoái vị, và chính phủ mới của Đức ký kết hòa ước với phe Đồng minh. Cuối cùng, Sovnarkom phải thừa nhận rằng Hiệp ước Brest-Litovsk không mang lại kết quả như mong đợi…
Sức khỏe suy giảm và lục đục với Stalin: 1920–1923
Lenin lâm bệnh nặng vào cuối năm 1921, phải đối mặt với tình trạng nhạy cảm với âm thanh, mất ngủ và đau đầu liên tục. Theo khuyến nghị của Bộ Chính trị, Lenin rời Moskva vào tháng 7 để dưỡng bệnh tại dinh thự Gorki, nơi ông được vợ và em gái chăm sóc chu đáo.
Trong giai đoạn này, Lenin đã có những suy nghĩ tiêu cực và từng yêu cầu Krupskaya và Stalin cung cấp kali cyanide để kết liễu cuộc đời mình. Lenin được chăm sóc bởi 26 bác sĩ, bao gồm cả người nước ngoài, nhưng họ không thể xác định rõ nguyên nhân bệnh tình của ông. Một số ý kiến cho rằng các mảnh đạn từ vụ ám sát năm 1918 đã gây ra vấn đề sức khỏe nghiêm trọng, dẫn đến một cuộc phẫu thuật vào tháng 4 năm 1922.
Các triệu chứng bệnh kéo dài khiến các bác sĩ bối rối, với những nghi ngờ rằng ông có thể mắc bệnh suy nhược thần kinh hoặc xơ vữa động mạch não, thậm chí có tin đồn ông bị giang mai. Vào tháng 5 năm 1922, Lenin bị đột quỵ, mất khả năng nói tạm thời và bị liệt nửa người bên phải, nhưng sức khỏe của ông đã hồi phục phần nào vào tháng 7.
Tuy nhiên, cơn đột quỵ tái phát vào tháng 12, buộc ông phải trở lại Gorki để tiếp tục điều trị. Trong giai đoạn cuối đời, Lenin bắt đầu viết “Di chúc Lenin,” trong đó ông đánh giá phẩm chất của các đồng chí như Trotsky và Stalin.
Ông khuyến nghị miễn nhiệm Stalin khỏi chức Tổng Bí thư Trung ương Đảng vì cho rằng Stalin không phù hợp với vị trí này, đồng thời đề xuất Trotsky thay thế, khen ngợi ông là “người có năng lực nhất trong Ban Chấp hành Trung ương Đảng hiện thời,” mặc dù cũng phê phán tính tự cao và thiên hướng cậy quyền của Trotsky.
Mặc dù ban đầu phản đối, Stalin cuối cùng chấp nhận ý kiến của Lenin, và kế hoạch thành lập Liên bang Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Xô viết (Liên Xô) đã được nhất trí và thông qua vào ngày 30 tháng 12, chính thức khai sinh Liên bang Xô viết. Mặc dù sức khỏe yếu, Lenin vẫn được bầu làm chủ tịch trong chính phủ Liên Xô mới thành lập.
Lenin qua đời và tang lễ (1923–1924)
Vào tháng 3 năm 1923, Lenin trải qua cơn đột quỵ thứ ba, dẫn đến việc mất khả năng nói và một phần cơ thể bên phải bị liệt, đồng thời bắt đầu có dấu hiệu của chứng thất ngôn giác quan. Đến tháng 5, ông có dấu hiệu hồi phục, lấy lại khả năng di chuyển, giao tiếp và viết lách. Vào tháng 10, Lenin thực hiện chuyến thăm cuối cùng đến Kremli.
Linh cữu sau đó được chuyển về Moskva bằng tàu hỏa và được quàn trong Nhà Công đoàn. Trong ba ngày tiếp theo, khoảng một triệu người đã tới viếng Lenin, nhiều người đứng chờ hàng giờ đồng hồ dù thời tiết lạnh giá.
Vào ngày 26 tháng 1, Đại hội đại biểu toàn thể Xô viết lần thứ XI tổ chức phiên họp để tưởng nhớ Lenin, với các bài phát biểu của Kalinin, Zinoviev và Stalin. Đáng chú ý, Trotsky không tham dự sự kiện, cáo buộc rằng Stalin đã gửi nhầm ngày tang lễ trong điện báo, khiến ông không thể đến kịp. Lễ truy điệu diễn ra vào ngày hôm sau trên Quảng trường Đỏ, nơi hàng chục ngàn người đã tham dự, nghe các bài điếu văn trước khi thi hài được đặt vào lăng.
Mặc dù bà Krupskaya phản đối, thi hài của Lenin được bảo quản và lưu giữ trong lăng tại Quảng trường Đỏ để viếng thăm. Năm 1925, một viện nghiên cứu được thành lập để giải phẫu não của Lenin, phát hiện rằng nó bị xơ cứng rất nặng.
Vào tháng 7 năm 1929, Bộ Chính trị quyết định dỡ bỏ lăng tạm thời để xây dựng một lăng vĩnh viễn bằng đá granite, hoàn thành vào năm 1933. Quan tài của Lenin đã được thay thế vào năm 1940 và lần nữa vào năm 1970. T
rong Thế chiến thứ hai, từ năm 1941 đến 1945, thi hài ông được di dời tạm thời đến Tyumen để đảm bảo an toàn. Đến năm 2023, thi hài của Lenin vẫn được lưu giữ để viếng thăm trong Lăng Lenin ở Quảng trường Đỏ.
Những nỗ lực của ông trong việc xây dựng một nền tảng cho chế độ Xô viết và các quyết định liên quan đến chính trị, kinh tế, và xã hội đã định hình tương lai của Nga. Tuy nhiên, những năm cuối đời của Lenin lại là khoảng thời gian khó khăn, khi sức khỏe ông suy yếu và các mâu thuẫn nội bộ trong Đảng Cộng sản gia tăng.
Sự ra đi của ông vào tháng 1 năm 1924 đánh dấu một bước ngoặt quan trọng trong lịch sử Liên Xô, đồng thời cũng là dấu chấm hết cho một thời kỳ đầy biến động.Chúng tôi xin chân thành cảm ơn bạn đã dành thời gian để theo dõi và đọc bài viết này. Hy vọng rằng thông tin và phân tích trong bài viết đã giúp bạn hiểu rõ hơn về cuộc đời và sự nghiệp của Lenin, cũng như những ảnh hưởng lâu dài của ông đối với lịch sử thế giới.